Truyện Tranh Ngôn Tình
3.2K bộ truyệnCuộc chiến tranh đoạt học bổng diễn ra hừng hực khí thế, ở trước cửa phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, Lâm Ngữ Kinh cùng Thẩm Quyện oan gia ngõ hẹp. Lâm Ngữ Kinh vẻ mặt đau thương, mắt rưng rưng: “Bạn học Thẩm, nói thật với cậu nhé, tôi là từ nông thôn đến đấy, trong nhà rất nghèo, lúc đầu tên là Lâm Thúy Hoa, thôn Hoa sen chúng tôi chỉ có mỗi mình tôi có thể đến thành phố lớn học tập thôi, lần này nếu như tôi không lấy được học bổng sẽ không có tiền nộp học phí, không có tiền nộp học phí cũng chỉ có thể quay về thôn cho heo ăn…” Thẩm Quyện dáng vẻ lười nhát, không đếm xỉa tới: “Thật là trùng hợp, tôi ở thôn Lá sen sát vách đấy, vốn tên là Thẩm Thiết Trụ, tôi không chỉ phải cho heo ăn, mà còn phải làm ruộng.” Lâm Ngữ Kinh: “…” Hai người mặt không biểu cảm nhìn nhau ba giây, sau đó động tác đều nhịp, mỗi người xoay mình rời đi. Thẩm Quyện chui vào máy bay trực thăng riêng, Lâm Ngữ Kinh lên Rolls-Royce Phantom phiên bản dài. — Hai kẻ có tiền mỗi ngày ở trước mặt đối phương, chính xác là đối với nhau, nỗ lực mà giả dạng nghèo, câu chuyện cũ. “Ngữ là ngữ không kinh chết người không ngừng ngữ, kinh là kinh động trời đất quỷ thần khóc than sự kinh đó.”
Tôi đã chiếm hữu cơ thể của Daphne, một kẻ luôn ám ảnh về vị hôn phu của mình. Hơn nữa, cô ta là ác nữ và sẽ chết ngay sau khi được thông báo hủy hôn vì uống phải thuốc độc.
“Không được rồi, đã vậy thì cứ sống thử cái đã”
Để sống sót, tôi nhanh chóng nghiên cứu thuốc giải độc và hóa ra nó có hiệu quả đang kinh ngạc ấy chứ. Hơn nữa, nó còn có vị khá ngon.
Ngay vừa khi xuyên vào, tôi đã tìm ra item kinh doanh mới. Thôi thì cứ vứt nguyên tác và mấy nhân vật như phân kia qua một bên đi. Tôi sẽ sống. Tôi sẽ sống một cuộc sống thoải mái ở chốn xa lạ này như một ân huệ vậy-
“Không biết nhìn đường à, phù thủy? Có mắt như mù?”
“Anh nói ai không có mắt hả!”
Bên ngoài thì giả vờ chán ghét tôi chứ thật ra anh ta thích tôi hơn bất cứ ai khác. Thêm vào đó, tôi đã cứu được hai đứa trẻ sinh đôi và trở thành anh hùng.
“Cảm ơn con, dẫu ta không phải chú ruột nhưng ta thật sự thấy biết ơn”
“Nếu con không phiền… Có thể ban phước lành cho hai đứa trẻ đó không?”
“Nếu đã muốn kinh doanh thì phải có khoảng đất tốt. Lâu rồi ta mới lựa chọn như vậy nên với tư cách là gia chủ của gia tộc, ta sẽ cho phép con”
Mối quan hệ gia đình vốn tan vỡ giờ đã được cải thiện. Ngay cả những thành viên vốn trầm tính cũng phải bật khóc. Hơn nữa…
“Thật kỳ lạ. Nếu được ở bên em, anh cảm thấy thế giới không còn tệ nữa”
Tôi lo lắng cho đại công tước Luciel, người đã trở thành đối tác kinh doanh của tôi quá ngây thơ!
“Món ngon đã đặt trước mặt em rồi. Sao em cứ muốn ăn món không ngon chứ”
Khoác lên mình một lớp ngụy trang mỹ nam kế như thể bản thân không biết gì, anh ta ngọt ngào quyến rũ tôi. Hóa ra đại công tước mà tôi cho rằng tốt bụng lại là kẻ phản diện.
Để có thể sống sót, tôi đã cướp trái tim nam chính bằng cách cưỡng hôn anh ta. Vì thế nên giờ anh ta là nửa kia của tôi
Nhưng mà nguyên tác nam chính ‘hiền lành’ trong nguyên tác đều là giả tạo không à!
“Nếu giết anh, có khi được tự do nhỉ”
“Em không làm được đâu. Chúng ta sẽ chết cùng lúc đó”
Chúng tôi đã bị trói buộc với nhau bởi một vận mệnh vững chắc. Chia sẻ vết thương, chia sẻ sự đau đớn, chia sẻ cả sự sống và cái chết. Hơn nữa việc tiếp xúc vì cộng sinh là điều cần thiết ư?
Anh ta không có ý kiến gì khi bị phát hiện lớp mặt nạ của mình đâu, chỉ đối xử với tôi hơi bị tàn nhẫn thôi
Lao động quá sức, đòi hỏi vô lý……
Tại sao tôi lại không được ở cùng với những người con trai khác chứ?
“Mình biết rồi! ‘Cách để giải tỏa mối quan hệ bạn bè’ ”
Bây giờ tính mạng được bảo toàn rồi, giờ tôi chỉ cần cố gắng để trốn thoát nữa là xong…
“Tôi không có ý định buông tay ra đâu.”
“…Gì chứ?”
“Giống như điều mà em đang tò mò”
Ánh mắt của anh ta từ từ xuống môi tôi khi anh ta đang ôm lấy tôi
“Tôi cũng tự hỏi nỗi đau của chúng ta sẽ được chia sẻ đến đâu”
Lirika là một cô bé hàng ngày phải sống trong khu ổ chuột cùng với mẹ của mình là một kẻ luôn say rượu. Và rồi một ngày nọ… “Á, Nóng quá! Không muốn đâu” Người mẹ hét lên và choàng tỉnh giấc, “Liri, mẹ còn sống à. Sao con nhỏ vậy?” Bà ấy nói linh tinh mấy câu gì đó “Hôm nay là ngày mấy nhỉ?” Và không thể bình tĩnh lại được “Sao có thể chứ, mình trở về rồi!” Người mẹ còn bắt đầu nói tiếng Anh. Hay thậm chí còn có cả những lời vô nghĩa như “Mẹ phải tham gia buổi khiêu vũ hoàng cung và gặp hoàng đế!” Lirika bắt đầu lo lắng không biết đầu óc của mẹ mình ra ra sao……