Truyện Tranh Ngôn Tình
3.2K bộ truyện“Phải tiếp cận cô ấy như một con người bình thường, giống như Olivia muốn”
Anh đã cố gắng quyến rũ cô như trong mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu và tận dụng hết mức khuôn mặt của mình…
Nhưng không dễ như anh nghĩ. Cỡ cái tuổi này anh đẹp trai, thông minh và rất nhiều tiền nha. Nhưng tại sao chứ! Sao Olivia không rơi vào lưới tình?
À không, so với anh thì kiếp này Olive có cái gì đó lạ lắm. Cô nhìn qua anh, cười rồi gọi tên anh. Thậm chí còn không sợ anh nữa.
Rốt cuộc có thể thay đổi số phận bi thảm không đây?
Cuộc hôn nhân mà cả đời Astell mong mỏi đã kết thúc chỉ trong một ngày.
Từ khi mười tuổi, cô đã cố gắng nỗ lực từng ngày để có thể trở thành vợ của Kaizen, nhưng những gì còn ở lại với cô ấy chỉ là danh tiếng xấu “Phế Hoàng Hậu”.
Gia tộc ruồng bỏ,
Còn người đàn ông cô từng yêu, Kaizen mong muốn thoát khỏi Astell.
“Đúng như vậy. Ta chưa từng yêu cô.”
Cuối cùng Astell đưa ra lời nói dối. Vì người đàn ông từng là lẽ sống của cô, vì người đàn ông chỉ mới làm chồng cô trong một ngày.
Tưởng rằng sẽ không bao giờ xuất hiện tiếp điểm với anh ta nữa ~
“Hình như…tôi đã có thai rồi?”
Sáu năm sau, Astell gặp lại Kaizen, và lại nói dối anh ta.
“Cô…đứa bé đó là sao?”
“Là cháu của tôi.”
Vì để bảo vệ đứa bé
Cứ tưởng rằng sinh mệnh của tôi sẽ chấm dứt ngay sau khi tôi bị đem đi treo cổ, thế nhưng trước khi khoảnh khắc đó diễn ra tôi đã bất chợt xuyên không và sở hữu cơ thể của một nữ phản diện trong một cuốn tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm, người với số phận được định đoạt là sẽ chết sau khi bị kẻ gian đầu độc. Tuy nhiên, kỳ diệu thay, ngay sau khi xuyên vào thì cơ thể này của tôi đã trở thành một cơ thể miễn nhiễm với các chất độc. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là tôi còn có khả năng độc nhất vô nhị đó là có thể phân biệt được hương vị của các chất độc khác nhau! “Tôi có thể phân biệt được hương vị của các chất độc.” “Ý của cô là chất độc ư?” “Vâng ạ” “Nhưng cái khả năng đó của cô thì có ích lợi gì chứ?” Ôi chúa ơi, mọi thứ thật quá đổi khó khăn để có thể xoay sở và sinh tồn chỉ với những thủ đoạn nhỏ nhặt này. Mà tất cả cũng đều tại vì cái quá khứ quá ác ôn của nữ phản diện này. Vì thế nên tôi đã quyết định tung ra tuyệt chiêu cuối cùng của mình. “Tôi đã biết được, rằng trong tương lai chủ nhân của ngài sẽ chết sau khi bị một kẻ gian nào đó đầu độc.” Đúng vậy, tôi đã quyết định là với khả năng hiếm có này của mình, tôi sẽ ngăn chặn cái chết của tên chủ mưu này! “Tôi có thể làm một tay sai giúp ngài thử và phân biệt các chất độc khác nhau.” Với một lời đề nghị quá đổi hấp dẫn và không thể chối cãi đó, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ được lợi dụng và vì thế sẽ có thể sống sót một cách yên bình dưới thân phận là một nhân viên làm việc tại một cửa hàng tạp hóa của tên tay sai của kẻ chủ mưu. Ấy vậy mà… Bất ngờ thay, chủ nhân của tôi, người mà tôi chỉ đơn thuần cho rằng chỉ là một nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết này hóa ra lại là kẻ cầm đầu tại nơi này? Rốt cuộc là từ bao giờ mà câu chuyện sôi nổi này lại bắt đầu trở nên cũ rích như thế này vậy… “…Không đâu, tất cả chỉ là những lời sáo rỗng mà thôi, chắc chắn là vậy rồi, nhỉ?” Bạn đang lo sợ về thứ chất độc này ư? Không sao cả, tôi sẽ nuốt nó thay cho bạn!”
Cuộc chiến tranh đoạt học bổng diễn ra hừng hực khí thế, ở trước cửa phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, Lâm Ngữ Kinh cùng Thẩm Quyện oan gia ngõ hẹp. Lâm Ngữ Kinh vẻ mặt đau thương, mắt rưng rưng: “Bạn học Thẩm, nói thật với cậu nhé, tôi là từ nông thôn đến đấy, trong nhà rất nghèo, lúc đầu tên là Lâm Thúy Hoa, thôn Hoa sen chúng tôi chỉ có mỗi mình tôi có thể đến thành phố lớn học tập thôi, lần này nếu như tôi không lấy được học bổng sẽ không có tiền nộp học phí, không có tiền nộp học phí cũng chỉ có thể quay về thôn cho heo ăn…” Thẩm Quyện dáng vẻ lười nhát, không đếm xỉa tới: “Thật là trùng hợp, tôi ở thôn Lá sen sát vách đấy, vốn tên là Thẩm Thiết Trụ, tôi không chỉ phải cho heo ăn, mà còn phải làm ruộng.” Lâm Ngữ Kinh: “…” Hai người mặt không biểu cảm nhìn nhau ba giây, sau đó động tác đều nhịp, mỗi người xoay mình rời đi. Thẩm Quyện chui vào máy bay trực thăng riêng, Lâm Ngữ Kinh lên Rolls-Royce Phantom phiên bản dài. — Hai kẻ có tiền mỗi ngày ở trước mặt đối phương, chính xác là đối với nhau, nỗ lực mà giả dạng nghèo, câu chuyện cũ. “Ngữ là ngữ không kinh chết người không ngừng ngữ, kinh là kinh động trời đất quỷ thần khóc than sự kinh đó.”